Truyện ngắn: (P2) Đánh rơi tình yêu

Bình luận · 4723 Lượt xem

Chuyến du lịch định mệnh đã cho hai người có cơ hội thể hiện lòng mình với đối phương, là Tùng hay Hải Thanh thì cả hai đều xứng đáng có một tình yêu đẹp.

Ngồi trên xe đang chạy bon bon qua những đoạn đèo ngoằn nghèo chóng mặt, Hải Thanh vẫn vui vì cô sắp đặt chân lên xứ sở sương mù. Hơn mười năm rồi Hải Thanh mới có dịp quay trở lại sau chuyến du lịch cùng gia đình từ lúc cô học lớp năm. Xe đã dừng trên thành phố Đà Lạt, một cảm giác se lạnh nhưng Hải Thanh thấy ấm áp và hạnh phúc lạ thường.

Vừa bước xuống xe, Hải Thanh đã thoáng thấy bóng một người quen. Không thể nào, chắc là Hải Thanh bị say sóng đất nên có khi nhìn nhầm người. Cô lắc đầu liên tục, rồi Hải Thanh đứng khựng người lại khi nghe tiếng gọi phía xa:

Minh Tùng, chờ tao đi với mày! Hải Thanh cố gắng đi theo tiếng gọi của người thanh niên lạ mặt kia. Đúng là Minh Tùng rồi, không phải cô nhìn nhầm. Rồi đột nhiên có một bàn tay đẩy mạnh Hải Thanh ngã về phía trước và cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- Cướp, cứu với!

Đúng lúc đó, hai chàng thanh niên mà Hải Thanh đi theo kịp đuổi bắt  tên cướp và lấy được túi xách cho nàng. Tên cướp được hai chàng thanh niên tóm gọn vào giao cho công an. Sau cú ngã vừa rồi, chân tay Hải Thanh bị trầy xướt nghiêm trọng. Hai chàng thanh niên quay lại đưa túi xách cho người bị nạn, bất ngời Minh Tùng nhận ra Hải Thanh. Không kịp để Hải Thanh nói câu nào, Minh Tùng đã vội chạy đến ôm chặt lấy cô. Hải Thanh như xóa được dấu hỏi bấy lâu trong lòng, nàng khóc như một đứa trẻ. Minh Tùng đưa Hải Thanh đến trạm y tế gần nhất để băng bó vết thương, cô nàng không còn thấy đau khi những cử chỉ quan tâm chu đáo của Tùng khiến mấy cô y tá phải ghanh tị.

Băng bó vết thương cho Hải Thanh xong Minh Tùng đưa nàng vào một quán cà phê gần đó, ánh mắt họ nhìn nhau không chớp. Minh Tùng nắm lấy bàn tay Hải Thanh và hôn thật sâu vào vết thương đang băng bó. Hải Thanh ngượng đỏ cả mặt, nhưng vội rút tay lại và giọng đầy vẻ trách móc:

- Anh là người không tên tặng hoa cho em vào ngày sinh nhật đúng không? Sao mấy năm trời anh giả vờ không quen biết em chứ?

Đôi mắt Minh Tùng vẫn nhìn sâu vào khuôn mặt bầu bĩnh của Hải Thanh, anh mỉm cười đầy yêu thương.

- Sao em biết anh là người tặng hoa? Anh không có đủ tự tin khi đứng trước mặt em. Anh chỉ muốn thầm lặng theo dõi em, xem em có sống hạnh phúc không? Với anh, như vậy là đủ lắm rồi.

 Hải Thanh lặng người, nước mắt nàng chảy thành một dòng nước trong veo. Một cảm xúc rất đỗi tự nhiên nhưng mang lại cho nàng một hạnh phúc của tình yêu đôi lứa. Chuyến du lịch định mệnh đã cho hai người có cơ hội thể hiện lòng mình với đối phương, là Tùng hay Hải Thanh thì cả hai đều xứng đáng có một tình yêu đẹp.

Minh Tùng đã kể cho cô nghe những tháng ngày rong ruổi của anh ở vùng cao nguyên này. Anh đi làm ba năm phụ giúp bố mẹ, rồi những năm sau vừa học bổ túc vừa đi làm kiếm tiền. Cuộc sống bôn ba của một chàng trai trẻ phải gồng mình đương đầu với những thử thách để rèn luyện nên một Minh Tùng chín chắc như bây giờ. Ánh mắt Hải Thanh vẫn len lén nhìn Minh Tùng, cô dõi theo từng lời nói cử chỉ của anh. Đã lâu lắm rồi, hai người chưa có dịp hội ngộ và một cuộc trò chuyện dài như thế.

Hải Thanh thấy hai dòng nước mắt của Minh Tùng từ từ rơi, giọng anh bị nghẹn lại như có điều gì tha thiết muốn nói:

- Hải Thanh. Anh…. anh xin lỗi em rất nhiều. Anh đã có người con gái khác. Người ấy đã gắn bó với anh trong suốt những năm anh gặp khó khăn. Anh sẽ lấy cô ấy làm vợ.

Hải Thanh mỉm cười trong nước mắt, cố gắng nói bằng giọng mạnh mẽ:

- Ừ! Em hiểu tình cảm của anh mà. Anh phải trân trọng cô ấy, phải yêu thương người ta chân thành đó biết không? Mình sẽ là bạn tốt, bạn tốt mãi mãi anh nhé.

Cả hai lặng im và cứ để nước mắt rơi hòa tan vào ly cà phê đắng. Không khí se lạnh của Đà Lạt khiến Hải Thanh cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương. Nàng gạt nước mắt, khẽ vỗ nhẹ vào vai Minh Tùng:

- Thôi mình về đi anh, giờ trời cũng về chiều rồi. Em cũng hơi mệt và muốn nghỉ ngơi.

Để anh đưa em về, em mới lên chưa biết hết đường đi ở đây, anh sợ em đi lạc. Hải Thanh nhoẻn miệng cười:

- Anh làm như em là con nít lên ba vậy. Em sẽ đi taxi về phòng trọ của bạn em ở gần đây. Anh về cẩn thận nha, khi nào anh và cô ấy làm đám cưới thì alo cho em biết. Hai người phải sống thật hạnh phúc đó biết không.

- Chắc chắn anh sẽ sống hạnh phúc. Dù em ở bất cứ nới đâu hay làm gì thì em cũng phải sống vui vẻ lên nhé!

Hải Thanh chào tạm biệt Minh Tùng và ra đón taxi. Minh Tùng vẫn đứng nhìn theo bóng Hải Thanh, anh buồn nỗi buồn của thành phố Đà Lạt im ắng và cô quạnh khi chiều tà. Nhưng đâu đó trong một góc trái tim anh vẫn giữ nguyên vẹn hình bóng của Hải Thanh, đó là hạnh phúc của riêng anh. Mối tình đầu tiên.

 Hải Thanh xuống xe đi bộ một vòng quanh Hồ Xuân Hương. Nàng nhìn các cặp đôi tình nhân trong tay mỉm cười hạnh phúc, Hải Thanh gật đầu nhẹ. Chắc nàng hài lòng với những gì mình đang có. Một tình bạn chân thành của Minh Tùng dành cho cô, tình yêu của mẹ và cả chậu hoa xương rồng đang đợi cô trở về nhà.

Bình luận